Lái xe trong 4 giờ mà không gặp bất kỳ sinh vật nào
Trong chuyến hành trình đến bờ biển Skeleton ở Namibia, vùng đất bí ẩn thường được gọi là “nơi tận cùng thế giới”, cây bút Genna Martin của New York Times đã có cơ hội trải nghiệm những điều kỳ lạ tại đây. . Trong suốt 4 giờ lái xe, Martin cho biết anh không chạm trán với bất kỳ sinh vật nào khác.

“Không có người. Không có xe hơi. Chỉ có sự xa lạ, hư vô trải dài về phía nam đến tận chân trời. Bên trái là sa mạc, bên phải là đại dương. Dưới bầu trời u ám, các bề mặt mờ dần thành một vệt xám nâu không thể phân biệt, ”, cây bút của New York Times viết.
Namibia là một quốc gia ở miền nam châu Phi, gần cực nam của trái đất. Bờ biển Skeleton bắt đầu từ biên giới phía bắc của Namibia với Angola, kéo dài 450 km về phía nam đến thị trấn Swakopmund. Đây vốn là một thị trấn cảng, được thành lập năm 1892, từng là thuộc địa của Đức.
Cho đến ngày nay, ngôn ngữ và kiến trúc Đức vẫn còn hiện diện ở đây. Sau nhiều năm, thị trấn này đã trở thành điểm du lịch của người dân Namibia. Khu vực này là sự pha trộn của nhiều nền văn hóa.
Sức hút kỳ lạ của vùng đất bí ẩn và hoang sơ
Tác giả bài báo đã có cơ hội trải nghiệm đường cao tốc C34 dọc bờ biển Namibia. Đó là một con đường dọc theo một dải đất nguy hiểm.

Bờ biển Skeleton là nơi đã từng xuất hiện trong phim ảnh và tiểu thuyết, với những câu chuyện về 500 vụ đắm tàu. Cổng Ugab, lối vào phía nam của bờ biển, có hình ảnh cảnh báo về những nguy hiểm và điều kiện khắc nghiệt đang chờ đón khách ở phía bên kia. Hình ảnh bộ xương đầu lâu nổi bật trên cổng.
Đến Skeleton, người ta sẽ tìm thấy những bộ xương động vật và xác tàu nằm rải rác khắp bờ biển. Nhiều loài động vật đã đến đây và chết. Vùng đất này đã trở thành một trong những điểm du lịch khắc nghiệt và biệt lập nhất hành tinh.
Tàu ma “lạc trôi” trên sa mạc
Trước khi vào đường bờ biển được bảo vệ 163.000km2, nhóm du khách phải cung cấp tên và thông tin cá nhân của họ. Sa mạc khô cằn là nơi tận cùng của Đại Tây Dương.
Nơi đây đã chứng kiến những sai lầm dẫn đến cái chết tàn khốc của thủy thủ, máy bay và động vật. Những con tàu đắm, những chiếc máy bay hoen gỉ hay những bộ xương động vật bị trôi trắng xóa là những “lời nhắc nhở” về sự nghiệt ngã của vùng đất này.

Hầu như không có bất cứ thứ gì xung quanh. Chỉ có nguy hiểm rình rập từ những ngọn núi hoang vu đến sương mù dày đặc ven biển.
Du khách thường bị thu hút bởi những xác tàu nằm rải rác. Một số vẫn còn được xem. Trong quá khứ, hàng trăm con tàu đã kết thúc chuyến hành trình định mệnh dọc theo dải bờ biển này và dần bị chôn vùi. Những dấu tích này đang trong tình trạng mục nát. Thậm chí có cả một giàn khoan dầu bị bỏ lại chỉ còn là một đống rỉ sét, bị cát, biển và thời gian bào mòn.

Tại cực bắc, dấu vết của Sao Dunedin vẫn còn đó. Đây vốn là một con tàu của Anh dạt vào bờ biển năm 1949, khiến 106 hành khách và thủy thủ đoàn thiệt mạng. Về phía nam, một người vận chuyển hàng hóa tên là Eduard Bohlen, mắc cạn vào năm 1909. Cho đến ngày nay, con tàu vẫn có thể nhìn thấy từ trên cao, trông giống như một “con tàu ma” mọc lên giữa sa mạc.

Trên đường đi, nhóm cũng đi qua các địa điểm kỳ lạ khác, chẳng hạn như khu bảo tồn hải cẩu Cape Cross, nơi sinh sống của hơn 200.000 con hải cẩu lông có mùi hôi, mỏ muối Vịnh Walvis với những chuồng muối khổng lồ màu hồng. Trong chuyến hành trình này, Martin cũng đã đặt chân đến công viên quốc gia Namib – Naukluft, nơi có sa mạc Namib. Nó cũng là sa mạc lâu đời nhất trên thế giới.
Với chuyến du hành đến tận cùng thế giới tại Skeleton Coast, Martin cảm thấy như “một lời nhắc nhở rằng, trong cuộc chiến giữa con người và thiên nhiên, thiên nhiên luôn chiến thắng”.
Ảnh: Genna Martin
Qua: Dantri.vn