Hẻo lánh và biệt lập, nơi sinh sống của nhiều loài rắn cực độc, đó là những gì người ta nghĩ về Gorgona, một hòn đảo nhỏ ở Colombia.
Hòn đảo này là một tảng đá núi lửa nhỏ nhô lên trên Thái Bình Dương, nằm cách bờ biển Colombia khoảng 34km.
Một bên được bao phủ bởi rừng rậm, bao quanh là biển cá mập, đảo Gorgona còn là nơi trú ẩn của vô số loài động vật chết chóc. Đối với những người xưa, nơi này thực sự là một cơn ác mộng.
Vào những năm 1500, những nhà thám hiểm đầu tiên đã tuyên bố đảo Gorgona thuộc về Tây Ban Nha. Nhưng họ đã phải trả một giá đắt. Hơn một nửa thủy thủ đoàn không thể khuất phục trước loài bò sát chết chóc ẩn nấp trong rừng – rắn độc.

Ban đầu, hòn đảo này có tên là San Felipe. Sau đó nó được đổi tên theo Gorgons – sinh vật trong thần thoại Hy Lạp có lông rắn do sự gia tăng số lượng của loài bò sát này trong thời kỳ thuộc địa của Tây Ban Nha. Kể từ đó, nơi đây đã làm nên lịch sử dữ dội và đen tối của hòn đảo.
Năm 1959, Colombia quy định các cá nhân sở hữu các hòn đảo trong nước là bất hợp pháp. Một nhà tù an ninh được xây dựng trên đảo, nơi giam giữ những tù nhân nguy hiểm. Đó là phiên bản nhà tù Alcatraz của đất nước. Kể từ đó, Gorgona chuyên đầu quân cho những tên tội phạm khét tiếng nhất Colombia. Những cái chết sau những bức tường nhà tù đã trở thành chuyện thường xuyên.

Trong 25 năm, đây là “địa ngục trần gian” của 2.500 tù nhân. Những bức tường bê tông dày của nhà tù không đủ ngăn tù nhân trốn thoát, hàng rào rừng rậm bên ngoài thực sự là “lá chắn” tử thần.
Các chuyên gia ước tính có khoảng 18 loài rắn sinh sống trên đảo, từ rắn sipo mảnh mai nhưng nhanh nhẹn đến trăn to lớn và dũng mãnh. Trong số này có nhiều loài cực độc với nọc độc chết người.
Theo tài liệu để lại, khi lên đảo, danh tính của tù nhân đã bị lột trần. Họ được gọi bằng những con số với điều kiện sống không khác gì địa ngục. Họ gần như không thể chạy thoát vì xung quanh vừa là biển cá mập vừa là rừng rậm đầy rắn. Trong quá trình hoạt động của nhà tù, 25 vụ vượt ngục đã xảy ra, nhưng chỉ có 3 vụ thành công.

Sau hơn hai thập kỷ hoạt động, nhà tù trên đảo đóng cửa vào năm 1984. Đây là lúc những tù nhân cuối cùng rời đảo. Ba mươi năm sau, những cư dân tự nhiên trên đảo đã “chiếm giữ” không gian cho riêng mình. Có những con dơi treo mình như bóng đèn từng thắp sáng hành lang nhà tù, những con ong xây tổ, những con chuột lang thang tự do theo chiều ngang và chiều dọc, đến những con khỉ mũ trắng Trung Mỹ.
Trong thời kỳ hoàng kim, con người ở sau song sắt, và động vật hoang dã thả rông. Những bức tường thành hùng vĩ giờ đây đã trở thành “sân chơi” cho những chú khỉ.
Đến nay, toàn bộ hòn đảo và vùng biển xung quanh đã trở thành vườn quốc gia. Giữa đống đổ nát của nhà tù cũ, nhiều loài động vật quý hiếm sinh sống và được bảo vệ nghiêm ngặt, trong đó có kỳ nhông Helmeted, ếch độc cẩm thạch – loài đang bị đe dọa do mất môi trường sống.

Ngoài ra, hòn đảo này còn nổi tiếng với hệ sinh thái biển đa dạng, bao gồm cá mập voi, cá mập đầu búa, cá chình Moray … Từ tháng 6 đến tháng 10 hàng năm, du khách từ khắp nơi có thể đến xem. Cá voi lưng gù sinh con.
Trên đảo hiện có một đồn hải quân để đảm bảo du khách không ảnh hưởng xấu đến hệ sinh thái và bảo vệ tính mạng của chính mình. Du khách phải tuân thủ giờ giới nghiêm, được yêu cầu đi giày cao su để bảo vệ hệ sinh thái trên đảo. Đây cũng là cách để hạn chế khả năng chúng bị tấn công bởi các sinh vật trên đảo.
Lối vào trại giam “khét tiếng” một thời không còn cảnh “nội bất xuất, ngoại bất nhập”. The Guardian tiết lộ lý do nhà tù đóng cửa là do sự phản đối của các tổ chức nhân quyền, cũng như các nhà khoa học muốn bảo vệ hệ sinh thái trên đảo.
Qua: Dantri.vn